11/04/2013 17:12 pm
Cuối cùng thì những ngày này cũng đến, những ngày chúng ta bước tuổi 18, những ngày cuối cùng của thời học sinh, những ngày thấy bạn bè đang hối hả cho kì thi tốt nghiệp và ĐH phía trước… Cảm xúc, có lẽ chưa quá nhiều cho những khoảnh khắc chia xa sắp ùa tới, nhưng đủ để bạn tự hỏi: Điều gì khiến mình luyến tiếc nhất khi thời học sinh sắp đi qua? Bạn có tiếc nuối không khi suốt thời học sinh, bạn vẫn chỉ là cô nhóc hay anh chàng hàng ngày được bố mẹ đưa đón đi học, đến cổng trường vẫn lấy tay che miệng ngáp và cầm túi xôi nhét vội vào cặp sách? Bạn có nuối tiếc với những bồng bột, dại dột của tuổi học trò khi làm buồn lòng thầy cô bởi những lời vô lễ hay những trò nghịch ngợm nông nổi của mình? Bạn có tiếc nuối không khi 3 năm học cấp III bạn đã quá… ngoan? Tất cả những gì bạn làm chỉ là học và học, là bài tập và những kì thi, để rồi bây giờ, khi sắp đi qua thời học sinh, ngoài khối kiến thức khô khốc và những bảng điểm cao chót vót, bạn không còn gì nhiều, không có kỷ niệm và cũng chẳng có mấy niềm vui! Bạn có tiếc nuối không khi đã trót thầm thương trộm nhớ cô bạn lớp trưởng từ lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ đủ dũng cảm để bước gần hơn về phía cô bạn ấy một bước thôi. Bạn luôn tự ti vì đã “trót” thích một cô bạn vừa xinh vừa học giỏi như thế. Để rồi, bây giờ, những gì bạn có thể làm là ngồi ở góc lớp nhìn cô bạn tươi cười với… cậu bạn lớp trưởng lớp bên cạnh. Điều gì khiến mình luyến tiếc nhất khi thời học sinh sắp đi qua? Bạn có nuối tiếc không khi bạn cũng đã từng mơ ước trở thành luật sư, bác sĩ…, thế nhưng vì những trận game thâu đêm suốt sáng, những lần trèo tường “bùng học” không chút “áy náy”, những trận ẩu đả ngay trong giờ ra chơi, những tiết học ngồi ngủ gật gù…, bạn đành phải “giấu nhẹm” ước mơ đó đi và bây giờ cứ băn khoăn mãi về hướng đi cho tương lai của mình? Bạn có nuối tiếc không, khi mỗi một lần họp phụ huynh lại là một lần bạn lo nơm nớp và sau buổi họp, bạn chỉ biết ngồi im lặng chứng kiến sự thất vọng tràn trề của bố mẹ? Bạn có nuối tiếc không khi đã từng đứng lên hùng hồn tuyên bố “cạch mặt” đứa bạn cùng lớp chỉ vì một xích mích cỏn con, để rồi từ một “cặp bài trùng”, bạn và nó đã trở thành hai kẻ “không đội trời chung” trong lớp. Hình như bạn vẫn luôn thấy rất khó để nói một lời xin lỗi? Bạn có nuối tiếc không khi lúc nào cũng "lười" tham gia các cuộc vui của lớp, các hoạt động của trường, từ cắm trại đến một chuyến picnic, buổi nhặt rác nơi công viên, "trà chanh chém gió" với bạn bè... Bạn luôn cho rằng đó là những hoạt động tốn rất nhiều thời gian, lãng phí và chẳng có lợi gì nhưng đó mới là những giây phút gắn kết các thành viên trong lớp, khoảnh khắc vui nổ trời và thấy được những điểm đáng yêu chưa từng thấy của nhỏ bạn, anh chàng ngồi kế bên... Bạn đã luôn khép mình, tự tách mình ra khỏi tập thể lớp để rồi bây giờ bạn luống cuống cầm cuốn lưu bút trong tay mà không biết nên đưa cho ai viết? ... Dù vẫn còn quá nhiều điều nuối tiếc, dù thời học sinh sắp qua đi và sẽ không bao giờ có thể trở lại, thì cũng hãy cất giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất bạn nhé! 18 tuổi, chưa hẳn đã trưởng thành nhưng có lẽ bạn cũng đã đủ lớn để sống trách nhiệm hơn với những gì mình đang làm và sẽ làm. Vì thế, bạn hãy cứ tiếp tục học tập, hãy cứ ước mơ… và đừng “sưu tập” thêm quá nhiều những điều đáng tiếc trong tuổi trẻ của mình. Theo Thethaohangngay |