Mùa đông
Hà Nội bây giờ lạnh phải không em? Mùa đông đến trong đêm trời trở gió Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về Hà Nội mùa đông lại dài lê thê Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa Tất cả giờ đây còn lại là một nửa Một nửa đại dương bão tố đêm ngày... Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may Với cái lạnh của một chiều lạc bước Với những gì mà anh không biết trước Và với em, nhưng là của ngày xưa Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa Không thấy tóc em một chiều ướt át Hay những mảnh thư dại khờ rách nát Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm Đợi chờ sao em một phút nắng lên? Để trở về với dòng đời tấp nập Để trở về đắng cay trong sự thật Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em... Trần Đức Tuân
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12
Anh sẽ trở về tháng 12 Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.
Anh sẽ trở về tháng 12 Để được ôm vai gầy áo mẹ Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu
Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức Về một mùa hoa cải bên sông Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng
Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn
Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui
Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối Để viết về những bộn bề kí ức Anh sẽ về để viết tháng 12. Phạm Ngọc Giao
Tuyển tập những bài thơ tình mùa đông hay nhất
Vòng tay mùa đông
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương…
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang…
Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy Nhớ vòng tay.. mẹ ơi… sao quen thuộc… Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Sửa soạn cho mùa đông
Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở
Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầu hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt
Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết
Mùa đông tới làm sao em biết Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông Đường đi học thênh thang loài mây rớt
Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết Khi vô tình gọi lại tuổi tên người Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp
Một chút núi của bầu trời xa tắp Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh Em có nghe rất khẽ ở bên mình Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh
Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông Em có nghe lửa ấm ở trong lòng Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống
Gió bấc
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung, Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn, Nước tràn sông rộng, thuyền không bến, Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay, Hương buồn man mác lướt qua cây, Có ai nghe thấy gì trong gió? Cả một thời xưa đọng ở đây. Hồ Văn Hảo
Theo Thethaohangngay
|
|